Trong buổi liên hoan cuối năm của công ty, Kin đã được tặng một chiếc nồi đa năng từ trò chơi bốc thăm trúng thưởng.
“Cái nồi gì thế?!!”
Đó là câu đầu tiên cô thốt lên ngay sau khi người dẫn chương trình công bố tên phần thưởng. Hẳn nhiên đấy là một câu hỏi tu từ, bởi Kin đã sớm biết về nguồn gốc xuất xứ của chiếc nồi từ sáng nay, khi toàn bộ chị em phụ nữ trong công ty tập trung ở toilet để trang điểm và ngắm nghía váy vóc cho buổi tiệc sẽ diễn ra vào chiều tối.
“Các cô biết tin gì chưa? Sếp vừa được bên đối tác tặng cho một cái nồi.” Bà trợ lý Tổng giám đốc vừa trét son lên bờ môi mỏng như lá chuối vừa bắt đầu câu chuyện một cách đột ngột, hệt như một bà mẹ sang nhà hàng xóm chơi và nhân tiện khoe mới bắt quả tang thằng con trai đang lứa tuổi dậy thì của mình thủ dâm trên mái nhà.
“Cái nồi gì thế?!!” Tất cả cùng đồng thanh. Trong không gian chật chội kín như bưng của toilet nữ, âm thanh phát ra từ hơn một chục nhạc cụ bộ dây, hơi và gõ nghe sâu lắng không khác gì bản sonata Cánh Hoa Tan Nát của nhà soạn nhạc người Nga có cái tên rất dễ nhớ: Vladimir Ivanovich Nakhimov Navarinskoe.
Công ty của Kin là một chi nhánh của tập đoàn sản xuất thực phẩm đóng gói lớn nhất thị trường miền Bắc, nên có rất nhiều đối tác ở các mảng liên quan tới bếp núc như điện lạnh, xoong chảo nồi niêu, và thậm chí cả dụng cụ ép tỏi… Cứ đến cuối năm là họ lại lũ lượt gửi tặng những món quà “cây nhà lá vườn” tới cho sếp cô. Có năm sếp bị vợ chửi cho té tát vì vác về nhà tận ba cái tủ lạnh. Nhà sếp tuy rộng nhưng không thể chứa hết từng đó quà cáp, đem bán thanh lý thì sợ mang tiếng kỳ cục. Cuối cùng sếp nghĩ ra một giải pháp vô cùng thông minh, đó là đẩy tất cả đống hầm bà lằng đó ra làm quà tặng cho trò chơi bốc thăm trúng thưởng trong tiệc liên hoan cuối năm của công ty. Sếp vừa không mất công tống khứ của nợ, vừa tiết kiệm ngân sách quà Tết cho nhân viên, lại được cái tiếng liêm khiết không giữ cái gì làm của riêng, đúng tinh thần Xã hội Chủ nghĩa làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu.
Bởi vậy nên đám nhân viên nữ mới nhao nhao hồ hởi khi biết tới sự hiện diện của chiếc nồi nọ. Nghe đồn nó là một sản phẩm được nhập từ bên Nippon(1), thậm chí còn chưa được bán ra ở thị trường bên đó. Chiếc nồi đa năng này có giá cao đến mức nếu mua về, người tiêu dùng cũng chỉ dám đặt trên bàn thờ chứ không dám cất trong tủ bếp. Trên tờ bướm giới thiệu có nhấn mạnh sản phẩm thuộc dạng hàng cao cấp xa xỉ, chỉ dành cho giới quý tộc Samurai và mấy ông họa sĩ vẽ truyện tranh. Chưa cần biết nó hiện đại tới đâu, mới nghe tới tính từ “xa xỉ” là đủ để tất cả chị em vừa gào thét trước gương toilet vừa mơ mộng tới cảnh xách chiếc nồi rời khỏi bàn tiệc tối nay trước thái độ ghen tỵ của toàn bộ lũ đồng nghiệp nghèo mà ham hố.
Kin chẳng quan tâm gì tới câu chuyện phiếm của các mẹ trẻ. Thứ nhất, cô không phải người thích buôn chuyện. Thứ hai, cô mặc định một cách bất lực rằng, số phận của cô không bao giờ mỉm cười với mấy trò bốc thăm may rủi. Kin hoàn toàn không biết rằng chiếc nồi đó sẽ gắn chặt với cô suốt mười tiếng đồng hồ cuối cùng trong ngày hôm nay. Đó là ngày làm việc cuối cùng của năm cũ trước khi nghỉ Tết, không những thế còn là lễ Tình nhân Valentine.
***
Sau khi đã dọn dẹp sạch sẽ bàn làm việc như thể sắp đón tiếp đoàn thanh tra vệ sinh dịch tễ, Kin kiểm tra đi kiểm tra lại cácemail để chắc chắn rằng mình không còn sót lại một việc gì của năm cũ nữa. Từ gần một tháng nay, không khí làm việc ở công ty rất uể oải do đa số mọi người có tâm lý chầu chực chờ tới Tết. Kin là một trong số ít những cá nhân vẫn làm việc với năng suất cao nhất. Vốn là một người đầy tham vọng và có trách nhiệm với mọi khía cạnh trong cuộc đời mình, cô không cho phép bản thân được cuốn theo những thói lười biếng của đám đông. Đó là lý do vì sao chỉ trong có ba năm ngắn ngủi, cô từ một nhân viên quèn đã thăng tiến vù vù lên chức trưởng phòngMarketing.
Hơn nữa, với Kin những ngày Tết chẳng có gì thú vị để mà mong ngóng. Nó chỉ hét vào tai cô một sự thật hiển nhiên mà dù có bịt chặt màng nhĩ lại cô vẫn nghe rõ mồn một: “Chúc mừng mày đã già thêm một tuổi!!!”. Ngoài ra, họ hàng sẽ tới thăm và hỏi cô những câu hỏi như rắc bột ớt vào vùng kín: “Bao giờ mày mới cho các bác ăn kẹo? Nhanh lên không trứng rụng hết bây giờ. Tuổi này đừng kén chọn nữa, mạng nhện giăng đầy đít rồi còn bày đặt cành cao…”
Tốt nghiệp đại học danh giá, Kin đi làm một thời gian rồi kiếm được học bổng du học. Một năm sau, cô trở về nước với tấm bằng Thạc sĩ kinh tế, một ít cần sa và bức ảnh có chữ ký cầu thủ John Terry trong màu áo câu lạc bộ bóng đá Chelsea. Ngay lập tức cô được nhận vào công ty này và phấn đấu không ngừng nghỉ tới tận bây giờ. Công việc chính của cô là tiếp cận các nhà phân phối, tìm hiểu thị trường cũng như tổ chức các chương trình giới thiệu sản phẩm tới từng bữa cơm gia đình. Không những thế, cô còn phải tự mình dùng thử tất cả các sản phẩm mới trước khi ra mắt công chúng. Có những ngày cô uống cả chai nước mắm. Ngoài ra, công ty còn liên tục cho ra đời những nhãn mì gói mới, nên đôi khi cả tháng trời cô phải húp xì xụp hết bát mì này tới bát mì khác.
Đến khi sự nghiệp đã bắt đầu đi vào quỹ đạo, thu nhập hàng tháng đủ để Kin và mẹ cô sống sung túc, cô mới bắt đầu để ý tới chuyện tình cảm. Gần mười năm đi học và đi làm, Kin đã gần như quên mất rằng trái tim của cô ngoài tác dụng để bơm máu đi khắp cơ thể còn để rung động trước người khác phái, và đôi môi không chỉ để tô son mà còn để làm chuyện này chuyện kia. Mẹ cô cũng bắt đầu sốt ruột khi bạn bè đồng trang lứa đã một, hai mặt con thì Kin vẫn làm việc đến khuya mới vác xác về nhà và chẳng có vẻ gì là muốn lấy chồng.
Bạn bè, người thân và cả số phận cũng đã sắp xếp cho Kin gặp vài người đàn ông, nhưng không hiểu sao cô đều từ chối thẳng thừng. Nhiều lúc nghĩ lại, cô cũng cảm thấy khó hiểu với cách hành xử của mình. Bo – người bạn gái thân nhất của Kin thì cho rằng cô giống như củ hành tây, bóc mãi không hết vỏ.
Nhưng cá nhân Kin lại thấy tâm hồn cô có hình dáng giống một chiếc nồi hơn. Nó được đóng kín hoàn toàn, và rỗng ở bên trong. Để phát huy tác dụng của mình, nó cần được lấp đầy bằng thực phẩm và nhiệt độ cao. Cả hai yếu tố này Kin đều đang thiếu. Cô giờ đây chẳng khác gì một chiếc nồi bị lỗi kỹ thuật, không bắt nhiệt được với những chiếc bếp từ đời mới, còn những chiếc bếp gas đời cũ thì lại có vẻ chênh vênh với cô. Chỉ có những người hay nấu nướng mới hiểu cảm giác khó chịu khi không thể đặt nồi ngay ngắn trên các chân đỡ của bếp gas. Lửa sẽ không phân bố đều, dẫn đến tốn nhiên liệu, đồ ăn lâu chín, đôi khi còn làm cháy quai nồi…
***
Thông thường tiệc cuối năm được tổ chức vào bảy giờ tối, nhưng do năm nay trùng với ngày Valentine nên sếp lớn quyết định đẩy sớm lên năm giờ chiều. “Tôi nhận thấy số lượng nam thanh nữ tú vẫn còn phải hát bài Năm ngón tay xinh(2) trong công ty chúng ta đang gia tăng theo chiều hướng khốn khổ khốn nạn, nên muốn tạo điều kiện cho các bạn được về sớm mà còn tìm kiếm nửa còn lại của đời mình”, phát biểu khai mạc chương trình rất thẳng thắn của sếp khiến cho một nửa số người có mặt trong hội trường vừa vỗ tay vừa gạt nước mắt.
Sau khi lần lượt các lãnh đạo kết thúc bài điếu văn tổng kết năm cũ mang tính chất gây mê cực mạnh, toàn bộ khán phòng cũng được đắm chìm trong hàng tấn thịt lợn xông khói, hàng tạ thịt bò tùng xẻo, hàng rổ gà luộc chấm gia vị chanh, hàng mâm cá rán cháy cạnh, hàng thùng phuy canh chua cá kho tộ, hàng két bia, hàng tủ rượu… dĩ nhiên tất cả các loại nước chấm đềukhông phải là sản phẩm của công ty. Từng phòng ban lên sân khấu biểu diễn tiết mục văn nghệ đã tập dượt từ trước, đa dạng phong phú từ dân ca cổ truyền tới đánh rắm theo giai điệu Turn down for what, tuy vậy không thể át được tiếng hò hét cụng ly và tiếng chén bát va vào nhau loảng xoảng phía bên dưới.
Chương trình bốc thăm trúng thưởng là tiết mục cuối cùng của bữa tiệc. Sếp lớn mặt đỏ bừng vì bia rượu và chất đạm, loạng choạng đi lên sân khấu rồi thò tay vào chiếc bình thủy tinh loay hoay bốc từng lá thăm có viết mã số nhân viên. Như đã nói từ trước, Kin không hy vọng gì ở vận may của cô, nên khi biết chiếc nồi đa năng đã thuộc về mình, cô bất ngờ tới mức phun miếng dưa hấu đang ăn dở vào mặt bà trưởng phòng kế toán. Các đồng nghiệp nữ thì chỉ biết chép miệng tiếc rẻ và thầm thì với nhau: “Con khốn nạn này số đỏ vãi nồi”.
Họ không hiểu rằng, khía cạnh vật chất hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì với Kin. Họ chỉ nhìn thấy cô đang xách chiếc hộp các-tông với hai màu da cam – trắng chi chít chữ tiếng Nhật đi từ trên sân khấu xuống. Nhưng Kin thì thấy mình đang nắm trong tay tấm vé thông hành một chiều tới trang sử mới của cuộc đời cô.
Sau khi đã đặt chiếc hộp lên bàn ăn một cách trang trọng, Kin liền rút ngay điện thoại để báo tin mừng cho Bo. Không có tín hiệu. Hẳn là giờ này Bo đang ở trong phòng thu để dẫn chương trình phát thanh mà cô đã tự mình sản xuất suốt ba năm qua, một chương trình chuyên lắng nghe và gỡ rối các vấn đề tình cảm, tình dục của chị em phụ nữ.
***
“Vừa rồi các bạn đã được nghe chúng tôi hướng dẫn cách kiểm tra xem bạn trai của mình là ‘cong’ hay ‘thẳng’. Và bây giờ, chúng ta sẽ đến với cú điện thoại tiếp theo của bạn nghe đài. Xin chào bạn. Bo có thể giúp gì cho bạn?”
“Mày ơi. Tao Kin đây.” Từ đầu dây bên kia, giọng nói đầy phấn khích của Kin hòa lẫn với tiếng ồn ào của bữa tiệc: Tiếng người nói, tiếng chén bát, tiếng húp nước canh xùm xụp…
“Con điên. Có việc gì?” Bo vô cùng ngạc nhiên. Bình thường chẳng mấy khi Kin thèm nghe chương trình mà cô cho là vô tích sự của Bo, vậy mà lần này thậm chí cô đã gọi hẳn tới tổng đài viên. Bo có thể nghe thấy âm thanh của sóng biển đang tràn về màng nhĩ. Cô thắc mắc không biết đây là con sóng lành hay dữ.
“Tao vừa bốc thăm ở tiệc công ty và đã trúng thưởng một cái nồi.” Kin trả lời một cách sung sướng pha chút hí hửng, như một đứa trẻ khoe với mẹ nó bài kiểm tra điểm mười.
“Cái nồi gì thế?!!” Bo hét toáng vào micro. Trên một vài chiếc xe bus, tài xế đã phải giảm âm lượng của radio.
“Trên hộp bao bì viết toàn tiếng Nhật, cũng chẳng in hình cái nồi tròn hay méo thế nào …” Qua điện thoại, Bo và thính giả có thể nghe rõ tiếng móng tay của Kin cào nhẹ lên lớp nylon bọc ngoài chiếc hộp đựng nồi. Đôi mắt của cô hẳn phải đang tập trung vào những dòng chữ xiêu vẹo mà cô chẳng hiểu gì hết.
“…Nhưng đấy không phải điều tao muốn đề cập tới.” Kin tiếp tục. “Mày có nhớ tao từng nói với mày rằng tao chưa bao giờ được hưởng một cái gì ‘từ trên trời rơi xuống’, rằng những thành công tao có được đều là tự thân nỗ lực mà có không?”
“Tao hơi hơi nhớ. Mày mới nhắc đi nhắc lại chuyện đó có sáu nghìn lần chứ mấy”. Bo phẩy tay. Dĩ nhiên không ai có thể nhìn thấy hành động đó của cô trên sóng phát thanh.
“Tao đã nghĩ lại rồi”. Bo nghe thấy âm thanh đập tay xuống bàn của Kin, thìa dĩa va vào nhau leng keng. “Lần đầu tiên trong đời, may mắn đã vỗ vào mông tao. Đây là dấu hiệu, mày hiểu không? Như thể tao đã phải ngồi chờ ở nhà ga suốt hai mươi bảy năm qua, và cuối cùng chuyến tàu cũng tới, để đưa tao đến với mảnh đất may mắn của mình.”
Trong một khách sạn bình dân kín đáo ở một nơi nào đó giữa trung tâm thành phố, hơn sáu cặp đôi đang ngồi dưới sảnh để chờ có phòng đã bắt đầu cắm mặt trở lại vào chiếc iPhone của họ, sau khi nhận ra chẳng có gì thú vị từ cuộc chuyện trò đang được phát trực tiếp trên radio ở quầy lễ tân.
“Cưng à. Tao rất mừng khi thấy mày vui như thế này. Chỉ mới hôm qua thôi, tâm trạng của mày vẫn không khác gì một miếng giẻ lau nhà ướt sũng nằm trên sàn vệ sinh công cộng cũng ướt sũng, trong một đêm trời nồm ẩm ướt, bẩn thỉu.” Bo chia vui cùng bạn.
“Tao biết”, Kin ngắt lời. “Và mày cũng đã an ủi tao đừng buồn khi không có ai để đi chơi cùng trong ngày Valentine, bởi vì ngay cả những ngày khác thì lượng người quan tâm tới tao cũng là con số không.”
“Mày vẫn còn để bụng chuyện đó cơ à? Để tao nói cho mày nghe, sau ba năm tư vấn tâm lý cho chị em qua đài phát thanh, tao đã ngộ ra một điều rằng sự thật giống như gáo nước lạnh, giúp mày giữ được cái đầu tỉnh táo. Còn những lời vòng vo dối trá cũng tương tự nước nóng, chỉ làm mày chìm đắm trong giấc ngủ mộng mị. Sở dĩ chương trình của tao được đón nhận vì tao biết pha nước vừa đủ, không nóng không lạnh.” Bo phân tích. “Có thể đôi lúc tao đã hắt vào người mày những xô nước không được dễ chịu cho lắm, nhưng đó là cách duy nhất để mày nhìn vào thực tế và khắc phục nó.”
“Tao không để bụng, chỉ muốn cho mày biết là mày đã nhầm to. Có người quan tâm tới tao tối nay, và tao sẽ không bỏ lỡ cơ hội của mình như những lần trước. Tao đã đồng ý đi gặp người ta sau khi tàn tiệc công ty.” Kin nói.
“Ai vậy? Coi chừng bị lừa bắt cóc, hiếp dâm, đòi tiền chuộc nha.” Bo cảnh giác.
“Mày nhớ anh chàng ngồi cùng bàn với bọn mình hôm đám cưới con bé X không?”
“Nhớ chứ. Cái gã ba mươi tuổi, đẹp trai như Keanu Reeves, có mùi thơm của cần sa Mỹ và đặc biệt là biết múc súp gà cho phụ nữ, đúng không?” Bo nhớ lại. Hông của cô lắc lư trong không trung.
“Đúng vậy. Anh ta vừa gọi điện cho tao khi nãy để rủ đi uống café, ngay sau khi tao vừa được sờ vào cái nồi. Nếu không phải là nó mang lại may mắn cho tao thì còn là cái gì đây?” Kin sung sướng rít lên.
“Cũng có thể chỉ vì hắn muốn được uống café, hoặc có gái để quất miễn phí.” Bo nhún vai.
“Tại sao mày cứ dội nước lạnh vào ngọn lửa đang bập bùng thế?” Bị mất hứng, Kin hạ tông giọng của mình xuống. Tiếng nói của cô nhỏ dần, cho thấy cô đang đưa chiếc điện thoại ra xa, có thể sắp bấm nút ngắt cuộc gọi.
“Xin lỗi cưng. Tao đùa đấy.” Bo chữa cháy. “Gã đó được lắm, cứ dấn thân thử một lần xem sao. Tuy nhiên, không được dễ dãi đâu đấy. Sự dễ dãi ngay từ đầu sẽ chỉ tạo ra những món ăn nguội lạnh và nhạt nhẽo, không tốt cho hệ tiêu hóa mà cũng chẳng ngon lành gì đâu.”
“Tao là một cái nồi rất kén lửa. Hy vọng anh ta sẽ là cái bếp phù hợp với tao.” Kin ngắt máy. Âm thanh ồn ã của căn phòng chật ních người đột ngột tắt ngúm, như một đống vật chất lùng bùng và phức tạp bỗng nhiên bị hút vào lỗ đen, tan biến theo cái bất tận của sự không có gì.
***
Bữa tiệc chính thức tàn cuộc. Dù đang ở trong nhà vệ sinh cách đó một dãy hành lang, Kin vẫn có thể nghe thấy tiếng mọi người chào từ biệt nhau trên nền nhạc sôi động mà nhà hàng vẫn thường bật trong đám cưới. Cô mở vòi, hứng nước vào hai lòng bàn tay rồi vuốt nhẹ lên những lọn đuôi tóc. Trước tấm gương lớn gắn ở bồn rửa tay, vài nếp nhăn đứt đoạn và vô số hạt mụn li ti hiện lên rõ nét trên khuôn mặt Kin. Những bát mì nóng, những thìa nước mắm đầy hóa chất và những đêm làm việc khuya khoắt đã tàn phá khuôn mặt trái xoan một thời tự hào của cô. Má cô hóp lại, mắt có viền thâm như chiếc liềm cắt cỏ, còn vầng trán luôn trong trạng thái căng thẳng mệt mỏi. Chiếc cằm của cô vốn thon gọn theo hình elip, nay trở nên góc cạnh như đỉnh của hình thang. Thật may mắn vì mái tóc của cô vẫn rất đẹp. Sau nhiều năm hết cắt ngắn rồi lại nuôi dài, nhuộm từ nâu đến đỏ, chúng vẫn mềm mại và xoăn theo từng lọn to nhỏ như những con sóng thủy triều.
Kin lấy bộ trang điểm từ trong túi xách, bày chúng lên bồn rửa theo một thứ tự quen thuộc. Cô thoa nhẹ lớp phấn nền lên quầng thâm dưới mắt, tô điểm đôi môi nhợt nhạt bằng màu sắc của những quả mận cuối mùa, và dùng mascara để đẩy toang cặp cửa sổ tâm hồn vốn đã mờ mịt quá lâu vì ánh sáng từ màn hình máy vi tính. Kin đang diện một chiếc váy bó eo màu đỏ mận giống màu son nhưng có họa tiết chấm bi in chìm, khoác ngoài là áo da bò màu đen và mặc quần legging đen. Trang phục của cô không quá nổi bật, có thể phù hợp cả với không khí tiệc tùng sôi động lẫn hẹn hò lãng mạn. Cô không cần phải tạt về nhà để thay một bộ quần áo khác. Nhưng bù lại, cô sẽ phải mang theo một vật thể hình hộp khá vướng víu và trông kỳ cục với một buổi hẹn hò.
Chiếc hộp các-tông được đặt ngay bên cạnh đống đồ trang điểm. Nó có màu trắng làm nền và màu da cam làm điểm nhấn, bốn phía bao bì chi chít chữ tiếng Nhật và hình ảnh minh họa cách sử dụng. Kin có cảm giác rằng, chiếc nồi ở bên trong hộp đang lặng lẽ nhìn cô thông qua kẽ hở rất nhỏ ở bộ phận cài nắp. Đó là cái nhìn trần trụi nhưng không hề đáng sợ. Trái lại, nó còn tạo thêm động lực cho Kin, giống như một vị thần hộ mệnh luôn trông chừng khi cô đang đi bộ trên một con đường vắng.
Sau khi đã nhét khăn giấy vào cả hai bên áo lót, xịt một chút nước hoa vào sau gáy, Kin ngắm nghía trước gương lần cuối để chắc chắn rằng không còn một chút e ngại nào hiện hữu trên khuôn măt cô nữa. Nồi cảm xúc của Kin giờ đây đã đầy ắp thực phẩm tươi sống, chỉ còn chờ được đặt lên một chiếc bếp hoàn hảo nữa là sẵn sàng cho một bữa ăn ngon lành.
***
Địa điểm hẹn hò của Kin và người đàn ông đẹp trai như Keanu Reeves là quán café Starbucks trên tầng bốn, tòa nhà Indochina. Đây vốn là lựa chọn ưa thích của cô vào mỗi cuối tuần bởi nó chỉ cách nhà Kin có một cái ngã tư, và mùi café espresso ở đây dễ khiến cô hồi tưởng lại những đêm không ngủ ở châu Âu. Quán không rộng lắm, chỉ khoảng một trăm mét vuông với hơn chục bàn bố trí hợp lý. Người đàn ông đó đang ngồi sát cửa kính, ở vị trí lẽ ra đã có thể nhìn thấy toàn bộ con đường phía dưới, nếu như không bị logo nàng tiên cá màu xanh lá cây che gần hết tầm mắt.
Kin ghé quầy thu ngân trước, vừa gọi một cốc Espresso Macchiato vừa lấy lại nhịp thở bình thường sau khi đã đi bộ một đoạn khá dài trên đôi giày cao gót. Xong xuôi, cô chậm rãi bước tới chào anh ta, với một nụ cười đầy tự tin trên môi. Chiếc hộp đựng nồi đa năng đang được cô nắm chặt trong lòng bàn tay trái. Anh ta đứng dậy, trao cho Kin một cái bắt tay có hơi hướng sờ soạn nhiều hơn là thân tình. Trông anh ta không có vẻ gì khó chịu dù cô đã đến muộn mười lăm phút. Trong lúc chờ cô, Keanu Reeves đã uống hết một nửa cốc Cappuccino và đang lướt Facebook trên chiếc iPad mini có vỏ chống sốc hình hoa văn quần jean.
Kin vừa kịp ngồi lên ghế thì Keanu Reeves đã ngay lập tức hỏi cô:
“Em có đang đến ngày không thế?”
Như thể chưa đủ thô lỗ, ngón tay trỏ của anh ta chỉ vào mặt bàn, xuyên qua lớp kính thẳng tiến tới vùng kín của Kin.
“Xin lỗi?” Kin không tin vào tai mình, cô phải hỏi lại để đề phòng bỗng dưng có một vài bông hoa cứt lợn đột nhiên mọc trong màng nhĩ.
“Anh hỏi là em có đang đến ngày không? Có kinh nguyệt đó. Phải đeo băng vệ sinh đó.”
“Tại sao anh phải biết điều đó?” Kin hỏi lại. Cô đưa hai cánh tay xuống dưới ngăn bàn, che phần kín của mình như một phản xạ tự vệ.
“Đơn giản thôi mà. Anh không muốn mất thời gian với những người phụ nữ không thể làm tình vào đêm nay.” Anh ta nhún vai, đoạn đưa cốc Cappuchino lên miệng và nhấp một ngụm nhỏ, khuyến mãi thêm một cái nháy mắt đầy ẩn ý về phía Kin.
Tất cả các bộ phận trên mặt Kin lúc này đang thay đổi trạng thái liên tục, như một buổi trình diễn vẽ tranh cát. Hai con ngươi của cô đảo lọc xọc như trò chơi trượt ống máng trong công viên nước, miệng cô há ra rồi lại thu hẹp theo chiều dọc như đang thổi bong bóng. Cô thấy mình vừa chinh phục một ngọn núi cao với niềm phấn khích rằng khung cảnh trên đỉnh sẽ rất đẹp, nhưng rồi hóa ra sau bao nhiêu vất vả trèo đèo lội suối thì thứ duy nhất đập vào mặt cô là một buồng vệ sinh cơ động thối um chất thải đang phả hương theo chiều gió.
Sau một hồi không thấy có vẻ gì là Kin sẽ trả lời câu hỏi của mình, gã đàn ông tiếp tục.
“Thôi được rồi. Cứ tính theo trường hợp xấu nhất là hôm nay em đến ngày đi. Anh thấy em có một đôi môi rất đẹp, hy vọng nó hợp với thằng em lực lưỡng của anh.”
Và rồi anh ta chốt lại bằng một câu thở dài.
“Dù sao méo mó vẫn có hơn không. Giờ này quá muộn để anh tìm một đối tượng khác rồi.”
Kin định mở miệng ra phản pháo một câu nào đó, nhưng sau khi đã cố gắng tuôn ra cô lại rụt lưỡi lại, vì không biết phải sử dụng từ ngữ gì trong trường hợp này.
“Chắc em đang thấy bối rối lắm phải không? Hầu như cô gái nào mới gặp anh cũng vậy hết. Đừng lo. Anh là người rất thẳng thắn, đó cũng là một trong những điểm hấp dẫn của anh. Chỉ sau khoảng mười lăm phút nói chuyện là em sẽ muốn dạng chân thật rộng ra cho anh đâm vào thôi.”
Không phải vô lý mà gã đàn ông này tự tin đến thế. Chẳng những đẹp trai như Keanu Reeves, hắn còn cao tới một mét tám mươi lăm, hàm răng trắng sáng như ánh đèn pha trên đường quốc lộ tăm tối, đôi mắt sâu thăm thẳm như nơi yên nghỉ của hàng trăm chiếc thuyền đắm. Loại đàn ông như vậy không khác gì những quả bóng nước, chỉ cần chọc vào thôi là phụ nữ sẽ ướt sũng.
“Giờ thì chúng ta sẽ ‘đi sâu’ hơn vào con người em nhé.” Gã đàn ông đề nghị, hắn cố tình nhấn mạnh từ “đi sâu”.
Kin vẫn không tài nào hiểu nổi vì lý do gì mà cô chưa hắt cả cốc café nóng hổi vào mặt hắn. Chắc cô đang cảm thấy tiếc nuối cái sinh vật hoàn mỹ trước mắt mình. Tạo hóa đã ban cho hắn quá nhiều ưu đãi về ngoại hình, nhưng lại có một cái lưỡi hết sức thô tục. Có lẽ đây là quy luật bù trừ, Kin thầm nhủ. Trong đời mình, cô cũng từng gặp rất nhiều người đẹp nhưng mở miệng ra là ruồi muỗi lao vào như thể đó chính là nơi an nghỉ cuối cùng của chúng.
Vào một phần tỷ giây tiếp theo, cái trí óc hai mươi bảy tuổi của cô đã chợt lóe lên ý nghĩ “biết đâu đấy”. Phụ nữ là vậy, họ luôn sử dụng “biết đâu đấy” để tự lừa dối mình, tự làm mình phê pha mà không biết rằng nó sẽ giết mình. Biết đâu đấy, cô có thể thay đổi được gã đàn ông đẹp trai và biết cách bóc tôm bằng dao nĩa này. Biết đâu đấy, hắn có một vết thương lòng bị người phụ nữ khác gây ra khi còn nông nổi, và sự trưởng thành của cô sẽ liếm láp cho lành vết thương đó. Biết đâu đấy, hắn và cô sẽ kết hôn trước khi trứng của cô rụng hết, để rồi cả hai vẫn kịp có ba đứa con xinh như thiên thần và sống hạnh phúc tại một hòn đảo xa xôi ngoài biển Đông, nơi mà ngay cả bọn tàu khựa cũng chẳng buồn tranh chấp chủ quyền.
Nhưng rồi chỉ sau một phần tỷ giây của cái “biết đâu đấy”, Kin đã tự đạp một cú thật mạnh vào sự viển vông của mình, đốt nó thành tro rồi mới chôn xuống đất, để hạt giống xấu hổ không trồi lên da mặt cô, thứ đang chuyển từ màu đỏ sang xám sau mỗi câu hội thoại mang đầy tính xúc phạm của gã đàn ông đẹp trai nọ.
“Để anh đoán xem em là con người như thế nào nhé.” Gã đàn ông gõ gõ ngón tay trỏ vào cằm, ra chiều suy nghĩ, đôi mắt hắn quét từ trán xuống tới chân Kin.
“Chắc hẳn em là một con tôm trong nồi lẩu hải sản.” Hắn nói.
“Con tôm trong nồi lẩu hải sản?” Kin nhắc lại lời của hắn, chuyển nó thành câu hỏi.
“Đúng thế. Cuộc sống ở thành phố về mặt tư duy mà nói giống hệt như một nồi lẩu hải sản, còn đám thị dân chúng ta là những con tôm trong chiếc nồi đó. Em không thể chui ra khỏi nồi, chỉ có thể nhảy vòng quanh, vòng quanh sao cho mình không bị đẩy xuống đáy. Cứ như vậy đến khi nước sôi, tất cả đều bị nấu chín.” Hắn giải thích.
Kin nghĩ cô đã trưng ra biểu cảm “tôi chẳng hiểu anh đang nói cái đếch gì”, vì gã đàn ông đã bắt đầu giải thích một cách thực tế hơn.
“Nói theo nghĩa đen, cuộc sống của em luôn lặp lại theo một vòng tròn tẻ nhạt: dậy sớm đi làm, ăn trưa, làm việc hết buổi chiều, tối về nhà tắm giặt, lên mạng xem tin tức vô bổ, rồi đi ngủ muộn. Thế còn những ngày không phải đi làm? Em sẽ hẹn vài người bạn thân-ai-nấy-lo đi xem một bộ phim mà sẽ quên ngay nội dung trước khi kịp ra khỏi rạp, vào quán café nhưng chỉ để sử dụng wifi miễn phí, mua những bộ cánh mà chẳng biết bao giờ mới có dịp mặc, đến một quán bar đầy những kẻ lố lăng trong khi thậm chí em còn không thể mê nổi những người tử tế. Để rồi đêm về, em sẽ nằm phịch lên chiếc giường lạnh lẽo, ngửa mặt nhìn lên trần nhà và tự hỏi tuổi trẻ của mình còn bao lâu nữa thì bị nấu chín.
Có cần phải sửa đoạn nào không?” Hắn nhìn thẳng vào mắt Kin và hỏi.
“Xin lỗi, nhưng tôi vẫn chẳng hiểu anh đang nói cái đếch gì” là biểu cảm tiếp theo của Kin.
“Chính vì xã hội đang vận hành theo hệ thống của một nồi lẩu, nên mới sinh ra những kẻ như anh, thi thoảng mở vung ra, thò đũa vào khuấy động cuộc sống của em một chút, mang tới cho em một chút hy vọng. Dĩ nhiên sẽ chẳng có gì thay đổi cả, em vẫn bị nấu chín thôi…”
“Tôi chẳng biết nó có bị nấu chín không, nhưng nếu anh không xéo ngay lập tức thì con tôm bị nấu chín sẽ là anh đấy.”
Một giọng nói đanh thép và quen thuộc phát ra từ đằng sau lưng Kin, như một viên đạn phóng vút trong không khí. Cả Kin và gã đàn ông đều hết sức bất ngờ, họ cùng xoay người nhìn về hướng kẻ đã khai hỏa. Đó chính là Bo, cô bạn thân của Kin, người sở hữu một chương trình phát thanh tư vấn tình cảm, tình dục cho phụ nữ.
Bo đang đứng trước mặt hai người, trên tay cô là chiếc chân micro bằng inox sơn đen mà Kin dám chắc rằng được lấy từ phòng thu âm. Lồng ngực Bo đang hoạt động hết công suất cho thấy cô đã phải chạy bộ liên tục trên một quãng đường dài.
Bo tiến tới, đặt tay còn lại của cô lên vai Kin để biểu thị sự trấn an, đoạn huơ huơ chiếc chân micro trước mặt gã đàn ông và đe dọa:
“Bộ anh bị điếc hay sao mà không nghe thấy tôi nói gì? Nhấc cái mông đẹp đẽ lên và biến ngay khỏi đây.”
Gã đàn ông chẳng có vẻ gì là bối rối hay sợ sệt, hắn ngồi dậy, đưa hai tay lên để bảo vệ khuôn mặt đẹp trai của mình, từ từ đẩy ghế ra đằng sau và lùi lại.
“Bình tĩnh nào cô em. Trông em cũng xinh đẹp đấy. Có muốn chơi tay ba không?”
Lời đề nghị vừa khiếm nhã vừa hấp dẫn của hắn đã khiến Bo nóng máu, cô vụt chiếc chân micro ngang mặt hắn, nhưng gã đàn ông đã né được. Theo đà di chuyển, thanh kim loại bằng inox va vào cửa kính. Chỉ trong nháy mắt, hàng loạt mảnh thủy tinh to nhỏ khác nhau rơi từ tầng bốn xuống mặt đất phía dưới. Rất may là chẳng còn ai lảng vảng quanh khu vực này lúc mười giờ tối. Nhanh như cắt, gã đàn ông nhảy qua lỗ hổng trên tấm kính, trước ánh mắt kinh hoàng của Kin và Bo. Thế nhưng trái với viễn cảnh của hai cô gái về một đống thịt đã từng đẹp trai giờ nằm la liệt trên mặt đất, gã đàn ông tiếp đất nhẹ nhàng như anh Neo trong phim Ma Trận, không một vết xây xước. Hắn ung dung nhìn hai cô từ dưới mặt đất, sau đó mặc áo khoác và hòa mình vào bóng đêm phía bên kia đường.
“Hắn đã kịp làm gì mày chưa? Vẫn còn nguyên vẹn đấy chứ?” Sau một phút tĩnh lặng để máu kịp dồn lên não cả hai đứa, Bo cuống cuồng hỏi Kin. Tay của Bo sờ lên trán Kin rồi lại vạch ngực vạch đùi Kin như một gã tài xế kiểm tra chiếc xe của mình có bị xước sát chỗ nào không.
“Tao chẳng làm sao cả. Tao ổn”. Kin gạt tay cô bạn thân của mình ra. Có quá nhiều câu hỏi mà cô không thể giải đáp vào lúc này. Chúng như một tảng đá đè cô bẹp dí trên ghế. Chiếc nồi vẫn ở nằm dưới chân cô, lặng lẽ quan sát bên trong hộp các-tông dán kín.
“May quá.” Bo ngồi phịch xuống chiếc ghế vẫn còn hằn vết mông của gã đàn ông, ném thanh kim loại bằng inox qua một bên rồi thở hổn hển. Gió từ ngoài lỗ hổng trên cửa kính thổi vào làm rối tung mái tóc đen dài truyền thống của Bo. “Lúc mày gọi cho tao để cầu cứu, tao đã phải lao đi ngay lập tức với chiếc chân micro mà thậm chí không kịp chào từ biệt thính giả. Tao chỉ lo… lo tao không đến kịp và mày có thể gặp rắc rối gì đó… tao cũng chẳng dám tưởng tượng ra đâu.”
“Mày vừa nói cái gì?!! Nhắc lại xem nào.” Kin ngạc nhiên, cô bật mình khỏi ghế như một con ếch đồ chơi gắn lò xo.
“Tao nói là tao chẳng dám tưởng tượng ra…”
“Không. Không phải câu đó. Câu trước nữa kia.” Kin ngắt lời Bo. “Mày bảo rằng tao đã gọi cho mày để cầu cứu sao?”
“Xem ra mày đã bị sốc hơn tao tưởng, cưng à. Chắc mày bị mất trí nhớ tạm thời rồi. Mày đã gọi cho tao vào tổng đài, lúc chín giờ ba mươi để cầu xin tao tới giải cứu cho mày. Mày nói rằng mày đã gặp phải một gã đàn ông cực kỳ biến thái, hắn sắp sửa hiếp dâm mày trên chiếu nghỉ cầu thang thoát hiểm. Mười nghìn khán thính giả của tao có thể làm chứng vụ này đó.” Bo vừa uống cốc nước lọc bỏ dở của gã đàn ông vừa kể lại sự việc.
“Không thể nào!!!” Kin phủ nhận. “Tao vốn không bao giờ nghe chương trình của mày và cũng không biết số điện thoại của tổng đài để mà gọi tới. Tao tới đây lúc chín giờ mười lăm và chưa hề rời khỏi chiếc ghế này từ đó tới giờ. Tao không thể gọi cho mày lúc chín giờ ba mươi được.”
“Cảm ơn đã cho tao biết sự thật phũ phàng đó nhé.” Bo bị chạm tự ái. Rõ ràng cô đang nghĩ rằng Kin chẳng hề tôn trọng công việc của mình chút nào.
“Đúng là tao đã gọi vào số di động của mày lúc tám giờ hơn, nhưng không liên lạc được. Tao đoán mày đang trong chương trình nên đã không gọi nữa.” Kin tiếp tục.
“Thế cái đứa gọi cho tao vào lúc tám giờ hai mươi để khoe rằng nó vừa trúng thưởng một cái nồi ngoại nhập, rằng chuyến tàu may mắn kêu chow chow đã tới đón nó về mảnh đất hạnh phúc, nơi có một gã đàn ông đẹp trai như Keanu Reeves đang chờ, chắc cũng không phải là mày nhỉ?” Bo lớn tiếng nạt lại.
“Cái… cái gì?” Giờ thì Kin hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra nữa. Cô đã trải qua một buổi tối vô cùng khó hiểu, và biểu cảm “tôi đếch hiểu cái gì hết” đã bị cô lạm dụng quá nhiều.
Bo đứng dậy, kéo Kin rời khỏi ghế và giúp Kin mặc áo khoác thật nhanh.
“Cưng ơi. Tao nghĩ mày đang bị xúc động mạnh nên bộ não đã tự vệ bằng cách quên hết những gì vừa xảy ra thôi. Yên tâm, sau một giấc ngủ ngon lành như em bé, tao cam đoan là nó sẽ trở về với mày. Giờ thì… cầm lấy chiếc nồi may mắn của mày và về đi, đống lộn xộn ở đây cứ để tao giải quyết.” Bo đặt chiếc hộp các-tông vào tay Kin. “Ngày mai tao sẽ gửi file ghi âm chương trình tối nay cho mày.”
Bo đẩy Kin về phía thang máy, vỗ vào mông Kin một cái thật kêu rồi phẩy tay đuổi cô đi. Kin quay lại nhìn Bo, vẫn với biểu cảm không hiểu gì hết, cho tới khi cửa thang máy đóng lại.
“Mày có thể cảm ơn tao sau?” Đó là những lời cuối cùng của Bo mà Kin nghe thấy.
Trên đường lái xe về nhà, một cơn lạnh buốt kéo dọc sống lưng Kin, không rõ là do trời lạnh hay bởi những lời mà gã đàn ông nhận xét về cô. Chúng quá thẳng thừng, mang tính phán xét tới cực đoan và vo viên toàn bộ phụ nữ trong cái thành phố này vào chung một tờ giấy báo. Có thể với bất kỳ người phụ nữ nào hắn cũng nói như vậy, nếu trúng thì tốt mà chẳng trúng thì thôi. Trường hợp xấu nhất là họ sẽ đứng dậy bỏ đi, chẳng thèm chấp sự điên rồ của hắn. Trong một số ít diễn biến còn lại, họ sẽ rạng chân thật rộng ra cho hắn đâm vào. Kin không biết mình sẽ thuộc về trường hợp nào nữa. Cô vẫn còn trinh. Hắn sẽ phản ứng như thế nào khi biết cô vẫn còn trinh? Kin tự hỏi sao cô phải bận tâm điều đó?
Khi đi ngang qua cây cầu bắc giữa con sông bẩn thỉu, Kin dừng xe sát thành cầu. Cô đặt chiếc hộp các-tông lên lan can. Bây giờ, Kin chỉ cần thả tay ra là sự may mắn của cô sẽ rơi tòm xuống dòng nước đen ngòm hôi hám. Gió thổi càng lúc càng mạnh, những ngón tay của cô đang dần trở nên cứng đờ.
***
Kin về tới nhà lúc mười giờ rưỡi tối, mẹ cô đang xem phim Hàn Quốc ở phòng khách. Gương mặt bà thoáng chút buồn khi thấy cô con gái độc nhất trở về nhà quá sớm vào đêm Valentine, quần áo vẫn chỉnh tề, chẳng có dấu hiệu vừa bị một thằng đàn ông nào đó sờ soạn.
“Tối nay chơi vui không con?” Bà hỏi chiếu lệ, mắt vẫn không rời màn hình TV.
“Vui ạ. Con đã trúng thưởng một cái nồi trong trò chơi bốc thăm của công ty đấy.” Kin trả lời.
“Cái nồi gì thế?!!”
0 Comments